Gia đình ông Hoàng Trường Giang và bà vợ là Vương Quế Trân sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh ở Cát Lâm (Trung Quốc) từ những năm 1990. Cả hai làm nông, cuộc sống may mắn lắm thì đủ ăn chứ đừng nói đến có thịt. Hai vợ chồng có một cô con gái. Cuộc sống của gia đình ba người tuy không giàu có nhưng lại bình dị và hạnh phúc. Người dân trong làng cũng có ấn tượng tốt về gia đình họ.
Cô run run hỏi người đàn ông về việc anh ta đang làm. Dù không muốn trì hoãn công việc của mình, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Vương Quế Trân, anh ta quyết định giải thích. Hoá ra, anh đang bắt rắn để bán lấy tiền. Rắn độc tuy có thể gây hại cho con người nhưng chúng còn có những công dụng khác. Rắn độc có giá trị y học, thành phần nọc độc của chúng có nhiều tác dụng trong nghiên cứu y học như chống ung thư, cầm máu, giảm đau… mang lại nhiều lợi ích tiềm tàng cho sức khỏe con người.
Da rắn có giá trị cao hơn. Vào thời điểm đó, người dân trong thành phố đã bắt đầu tìm cách sử dụng da rắn trong nhiều loại túi xách và đồ trang sức. Hoặc chí ít, với những ai không đủ tiền mua thịt, họ sẽ chọn ăn thịt rắn để thỏa mãn cơn thèm.
Vương Quế Trân nghe xong không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà thay vào đó là cảm thấy đau khổ. Cô bàn bạc với người đàn ông xem con rắn có thể được thả ra hay không. Người đàn ông nghe xong liền nhìn Vương Quế Trân như một kẻ ngốc. Vương Quế Trân lo lắng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, yêu cầu anh ta thả con rắn ra. Cô cũng lẩm bẩm rằng nó bị thương và thịt đã lộ ra ngoài.
Người đàn ông bất lực và đề nghị bán nó cho cô với giá 100 nhân dân tệ (khoảng 350.000 đồng). Nhưng vào thời điểm đó, hầu hết người dân trong làng đều có mức lương hàng tháng dưới 100 nhân dân tệ, làm sao mà cô Trân có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cô lục túi, phát hiện chỉ có 20 tệ, người đàn ông thấy cô ngày càng rắc rối, không muốn lãng phí thêm thời gian nên cầm tiền bỏ rắn lại. Quế Trân sau đó đã mang con rắn độc về nhà và chăm sóc nó chu đáo.
Khoảnh khắc Hoàng Trường Giang nhìn thấy con rắn, toàn thân toát mồ hôi lạnh và dựng cả tóc gáy. Mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận, chỉ vào Vương Quế Trân và chửi bới. Bởi ai cũng biết, nếu bị rắn độc cắn ít nhất có thể dẫn đến ngộ độc hoặc nặng nhất là tử vong. Hai người tranh cãi suốt nhiều giờ, nhưng cuối cùng Trường Giang không còn cách nào khác, đành để Vương Quế Trân chữa lành con vật trước khi thả nó ra.
Trong khi Hoàng Trường Giang ngày nào cũng sợ hãi, sợ một đêm nào đó mở mắt ra sẽ nhìn thấy một con rắn độc trước mặt nhưng vợ anh Quế Trân lại dành toàn bộ tâm tư tập trung vào chăm con rắn độc. Ngày thả con rắn đi cũng đã tới. Chồng Quế Trân mừng thầm còn cô dù không muốn nhưng đành đưa con vật gắn bó bấy lâu ra cánh đồng.
Điều mà hai vợ chồng không ngờ tới là khi tối về đến nhà, họ phát hiện con rắn họ đuổi đi đã quay trở lại. Dù nhiều ngày sau đó thử lại cách này, con rắn cũng tìm về đúng nhà. Thấy vậy, bà vợ quyết định sẽ giữ nó ở lại. Hoàng Trường Giang nghe vậy sắp nổ tung, nhìn thấy Vương Quế Trân ôm con rắn độc làm bảo bối liền hét lên: "Muốn nuôi con rắn độc này thì chúng ta ly hôn đi". Cô con gái đi học về thấy mẹ như bị thôi miên cũng chỉ vào con rắn độc và nói muốn bỏ nhà đi.
Chồng muốn ly hôn, con gái muốn bỏ nhà, hàng xóm dị nghị, người phụ nữ vẫn không màng. Cô cho rằng, cô có duyên với con rắn. Không thay đổi được vợ, ông Hoàng Trường Giang đánh chấp nhận sống chung với con rắn ma thuật.
Sau này, dân làng dần dần chấp nhận cặp vợ chồng già nuôi rắn, thậm chí có người còn gọi Vương Quế Trân đến bắt rắn khi nhìn thấy rắn độc.
Thời gian trôi qua, thông tin một con rắn bám chặt người phụ nữ không chịu rời đi thu hút sự chú ý của giới truyền thông, thậm chí có người đã đến nhà chụp ảnh tư liệu.
Một số chuyên gia cũng vội vã đến nhà. Sau khi biết được câu chuyện của cặp đôi, họ đã giải thích. Không phải con rắn có ma thuật hay quyến luyến người đã cứu sống mà quay về. Các chuyên gia cho biết sở dĩ rắn độc có thể phóng ra nhiều lần rồi trở về nhà là vì khứu giác của chúng rất nhạy và sẽ quay về nhà dựa vào mùi. Sau đó, họ đã giúp đôi vợ chồng thả con rắn độc về với tự nhiên.
Cho đến một ngày, hành động của người phụ nữ khiến cuộc sống gia đình ba người thay đổi.
Vào một buổi chiều nọ, Quế Trân tranh thủ ra ruộng làm đồng áng lúc 4-5 giờ chiều vì thời tiết mát mẻ. Nhưng chưa kịp đến cánh đồng của mình, cô đã bị một người đàn ông gây chú ý. Người đàn ông đang loay hoay tìm thứ gì dưới đất. Nghĩ rằng người đó đã đánh mất thứ gì đó nên cô định tiến lên và giúp anh ta tìm lại. Nhưng khi Vương Quế Trân đến gần cô ngỡ ngàng khi trước mặt là bao tải, bên ngoài dính đầy đất và máu, bên trong có một con rắn đang quằn quại. Điều này khiến Vương Quế Trân sợ đến mức không nói được lời nào.Cô run run hỏi người đàn ông về việc anh ta đang làm. Dù không muốn trì hoãn công việc của mình, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Vương Quế Trân, anh ta quyết định giải thích. Hoá ra, anh đang bắt rắn để bán lấy tiền. Rắn độc tuy có thể gây hại cho con người nhưng chúng còn có những công dụng khác. Rắn độc có giá trị y học, thành phần nọc độc của chúng có nhiều tác dụng trong nghiên cứu y học như chống ung thư, cầm máu, giảm đau… mang lại nhiều lợi ích tiềm tàng cho sức khỏe con người.
Da rắn có giá trị cao hơn. Vào thời điểm đó, người dân trong thành phố đã bắt đầu tìm cách sử dụng da rắn trong nhiều loại túi xách và đồ trang sức. Hoặc chí ít, với những ai không đủ tiền mua thịt, họ sẽ chọn ăn thịt rắn để thỏa mãn cơn thèm.
Vương Quế Trân nghe xong không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà thay vào đó là cảm thấy đau khổ. Cô bàn bạc với người đàn ông xem con rắn có thể được thả ra hay không. Người đàn ông nghe xong liền nhìn Vương Quế Trân như một kẻ ngốc. Vương Quế Trân lo lắng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, yêu cầu anh ta thả con rắn ra. Cô cũng lẩm bẩm rằng nó bị thương và thịt đã lộ ra ngoài.
Người đàn ông bất lực và đề nghị bán nó cho cô với giá 100 nhân dân tệ (khoảng 350.000 đồng). Nhưng vào thời điểm đó, hầu hết người dân trong làng đều có mức lương hàng tháng dưới 100 nhân dân tệ, làm sao mà cô Trân có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cô lục túi, phát hiện chỉ có 20 tệ, người đàn ông thấy cô ngày càng rắc rối, không muốn lãng phí thêm thời gian nên cầm tiền bỏ rắn lại. Quế Trân sau đó đã mang con rắn độc về nhà và chăm sóc nó chu đáo.
Chồng muốn ly hôn vì vợ quấn quýt với rắn
Chồng cô về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc đồng áng, khi mở cửa, anh bàng hoàng vì nhìn thấy vợ mình đang chăm sóc và nhìn con rắn đang quằn quại trên mặt đất với vẻ mặt đầy yêu thương. Cô thậm chí còn gọi rắn độc "con trai"!Khoảnh khắc Hoàng Trường Giang nhìn thấy con rắn, toàn thân toát mồ hôi lạnh và dựng cả tóc gáy. Mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận, chỉ vào Vương Quế Trân và chửi bới. Bởi ai cũng biết, nếu bị rắn độc cắn ít nhất có thể dẫn đến ngộ độc hoặc nặng nhất là tử vong. Hai người tranh cãi suốt nhiều giờ, nhưng cuối cùng Trường Giang không còn cách nào khác, đành để Vương Quế Trân chữa lành con vật trước khi thả nó ra.
Trong khi Hoàng Trường Giang ngày nào cũng sợ hãi, sợ một đêm nào đó mở mắt ra sẽ nhìn thấy một con rắn độc trước mặt nhưng vợ anh Quế Trân lại dành toàn bộ tâm tư tập trung vào chăm con rắn độc. Ngày thả con rắn đi cũng đã tới. Chồng Quế Trân mừng thầm còn cô dù không muốn nhưng đành đưa con vật gắn bó bấy lâu ra cánh đồng.
Điều mà hai vợ chồng không ngờ tới là khi tối về đến nhà, họ phát hiện con rắn họ đuổi đi đã quay trở lại. Dù nhiều ngày sau đó thử lại cách này, con rắn cũng tìm về đúng nhà. Thấy vậy, bà vợ quyết định sẽ giữ nó ở lại. Hoàng Trường Giang nghe vậy sắp nổ tung, nhìn thấy Vương Quế Trân ôm con rắn độc làm bảo bối liền hét lên: "Muốn nuôi con rắn độc này thì chúng ta ly hôn đi". Cô con gái đi học về thấy mẹ như bị thôi miên cũng chỉ vào con rắn độc và nói muốn bỏ nhà đi.
Chồng muốn ly hôn, con gái muốn bỏ nhà, hàng xóm dị nghị, người phụ nữ vẫn không màng. Cô cho rằng, cô có duyên với con rắn. Không thay đổi được vợ, ông Hoàng Trường Giang đánh chấp nhận sống chung với con rắn ma thuật.
Sau này, dân làng dần dần chấp nhận cặp vợ chồng già nuôi rắn, thậm chí có người còn gọi Vương Quế Trân đến bắt rắn khi nhìn thấy rắn độc.
Vén màn sự thật
Thời gian trôi qua, thông tin một con rắn bám chặt người phụ nữ không chịu rời đi thu hút sự chú ý của giới truyền thông, thậm chí có người đã đến nhà chụp ảnh tư liệu.
Một số chuyên gia cũng vội vã đến nhà. Sau khi biết được câu chuyện của cặp đôi, họ đã giải thích. Không phải con rắn có ma thuật hay quyến luyến người đã cứu sống mà quay về. Các chuyên gia cho biết sở dĩ rắn độc có thể phóng ra nhiều lần rồi trở về nhà là vì khứu giác của chúng rất nhạy và sẽ quay về nhà dựa vào mùi. Sau đó, họ đã giúp đôi vợ chồng thả con rắn độc về với tự nhiên.